[Hẹn hò trực tuyến] Chương 18.

[Hẹn hò trực tuyến] Chương 18.


Chương 18: Cấu kết làm việc xấu.

Hứa Ngao Trạch nhìn thoáng qua nụ cười Vưu Dư, có chút bàng hoàng, Vưu Dư lúc này đã chạy tới vị trí phát bóng.

“Ai chơi trước?” Vưu Dư bình tĩnh cầm phấn xoa xoa đầu cây gậy.

Hứa Ngao Trạch có chút mất tập trung, anh chưa từng thấy Vưu Dư cười như vậy bao giờ, 

giống như cậu đang nắm quyền điều khiển trong buổi livestream của mình, cả người toát ra vẻ tự tin và bình tĩnh.

Điều này khiến anh không khỏi có chút nghi hoặc trong lòng, không biết thi đấu lần này là đúng hay sai.

“Đương nhiên là cậu đi trước, tôi đã nói sẽ chơi với cậu ba ván.”

Vưu Dư cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào quỷ dị “Được.”

Nhìn những quả bóng trên bàn, không cần hỏi cũng biết, họ đang chơi bi-a truyền thống tám bóng.

Vưu Dư chọn vị trí, cúi người, tư thế rất chuẩn, nhắm bắn, “binh” một tiếng, mười lăm quả bóng nhanh chóng tản ra.

Đồng tử Hứa Ngao Trạch rút lại khi nhìn thấy ba trong số những quả cầu hoa lần lượt đi vào lỗ.

“Haha Tiểu Dư thật tuyệt! Hừm ~ Chắc người nào đó không biết? Tiểu Dư của chúng tôi là một bậc thầy về bi-a! Lần này, hãy thành ngoan ngoãn thật xin lỗi đi nha! Hừm!”

Mễ Lạp phấn khích tán thưởng, nhân tiện khinh thường Hứa Ngao Trạch.

Triệu Quân Đình trầm ngâm nhìn Vưu Dư, sau khi thấy cậu ghi thêm một bàn thắng, anh ta không nhịn được hỏi Mễ Lạp: “Vưu Dư chơi hay như vậy sao?”

Mễ Lạp liếc nhìn anh, đưa tay lên lắc lắc tóc, tự hào nói: “Tiểu Dư rất có năng khiếu trong lĩnh vực này. Khi cậu ấy đến giúp đỡ ở phòng bi-a, đã được một huấn luyện viên của câu lạc bộ phát hiện. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đi theo học tập vị huấn luyện viên đó một thời gian, huấn luyện viên muốn Vưu Dư ở lại câu lạc bộ của họ để giúp đỡ, thậm chí còn đề nghị trả lương gấp đôi, nhưng tiểu Dư từ chối. Cậu ấy nói rằng mình chỉ cảm thấy hứng thú chứ không muốn biến nó thành trách nhiệm. Tiểu Dư bé nhỏ của chúng tôi rất lợi hại, cứ chờ mà xem!”

Hứa Ngao Trạch cũng nghe thấy Mễ Lạp nói, hơn nữa thấy Vưu Dư đã cho lọt hố bóng thứ năm, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Lúc trước còn tưởng rằng Vưu Dư tốt nghiệp xong chỉ là đi đến câu lạc bộ như là đến quán bi-a gần trường để hỗ trợ, không ngờ lại là đi học!

Thật là sai lầm!

Vưu Dư đã lâu không cầm gậy, vừa rồi hoạt động một chút, bây giờ đã lấy lại cảm giác.

Sau khi ghi thêm một bàn thắng, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Ngao Trạch, chỉ thấy khuôn mặt của người đàn ông chó chết này đã tái mét, đôi môi mím chặt, cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ, cố ý  mỉm cười ngọt ngào với người kia, sau đó không lưu tình đánh viên bi tiếp theo vào lỗ.

Trên mặt bàn chỉ còn lại viên số 8 và bi của Hứa Ngao Trạch, Vưu Dư đang muốn tiến hành kích cuối cùng, kết thúc trận này đánh cược, không ngờ lại có người phục vụ từ phía sau đi qua, khay đồ uống không cẩn thận va chạm làm lệch lưng của cậu.

“Ah, xin lỗi, xin lỗi, cậu có sao không? Tôi thực sự xin lỗi, tôi lau giúp cậu…”

Người phục vụ kinh hãi đặt khay xuống, cầm giẻ sạch định lau cho cậu, hai người bên cạnh là Hứa Ngao Trạch và Mễ Lạp vội vàng bước tới kiểm tra.

Hứa Ngao Trạch đẩy người phục vụ ra, vẻ mặt căng thẳng đưa tay sờ quần áo ướt đẫm đồ uống, cảm thấy xúc giác lạnh lẽo nên thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải đồ uống nóng.

“Tiểu Dư cậu ổn không? Để tôi xem xem…”

Mễ Lạp lo lắng định vén quần áo Vưu Dư lên liền bị cậu nhanh chóng ngăn lại, cười miễn cưỡng nói:

“Mình không sao, là đồ uống lạnh, hơi giật mình với bị lạnh chút thôi. Thời tiết thế này thì không sao đâu, chỉ cần về nhà thay đồ là được rồi.”

“Không sao là được, không sao là được, làm tôi hết hồn!”

Mễ Lạp nói, lại xoay người giận mắng người phục vụ: “Cậu sao vậy? Không thấy có người đang chơi à? Lối đi đằng kia rộng như vậy không chịu đi, sao lại đi lối này?”

Người phục vụ mặt mũi tràn đầy kinh hãi xin lỗi, liều mạng cúi người, trong lòng thầm nghĩ vì cái việc kia mà bị người ta mắng xém chết, thật sự không nên vì 800 tệ tiền boa mà đắc tội người ta.

Những người đến câu lạc bộ này đều giàu có, một thực tập sinh như hắn không dám chọc vào bọn họ. Hy vọng nhóm người này sẽ không làm khó hắn.

Hắn cầu nguyện với chính mình.

Vưu Dư dường như nghe được suy nghĩ của cậu ta, cười nói: “Không sao, thay đồ là được, cậu đừng lo quá, cứ ở đây dọn dẹp đi!”

Người phục vụ nhanh chóng cảm ơn, định rời đi thì sau lưng đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng.

“Dừng lại, một người phục vụ không đủ tư cách như cậu không thích hợp ở lại đây. Tôi sẽ nói với ông chủ kết toán tiền lương trong vòng một tiếng đồng hồ, rồi đuổi cậu đi.”

Người phục vụ mặt tái mét, cậu ta vất vả cạnh tranh lắm mới chộp được việc làm với mức lương hậu hĩnh này.

Vưu Dư nhíu mày, chán ghét nhìn Hứa Ngao Trạch nói: “Anh cho rằng mình là ai? Dựa vào cái gì nói mấy câu liền muốn điều khiển số phận người khác?”

Hứa Ngao Trạch đang muốn nói chuyện, Triệu Quân Đình lúc này không biết từ nơi nào  đi tới gần.

“Làm sao vậy? Tôi vừa mới đi vệ sinh, các cậu sao thế?”

Khi nói vậy, anh quay lại nhìn người phục vụ, Vưu Dư và những người khác với một nụ cười.

Người phục vụ thấy Triệu Quân Đình hai mắt sáng lên, vội vàng gọi: “Anh…”

“Câm miệng!” Triệu Quân Đình đột nhiên quát lớn nói.

Người phục vụ hoảng sợ, nhút nhát nhìn, không dám lên tiếng.

Hứa Ngao Trạch nhìn nhìn Triệu Quân Đình, đối phương bình tĩnh liếc xuống bàn bi-a.

Hứa Ngao Trạch nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện trên bàn, bi số tám màu đen vẫn còn đó, nhưng bi cái đã biến mất.

Anh nhìn người phục vụ một lần nữa, ngay lập tức hiểu ra.

Triệu Quân Đình trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn thay, bạn của anh có chỉ số EQ đáng lo ngại nhưng chỉ số IQ lại rất cao.

“Khụ, anh nói đúng, là tôi bị che mắt…”

Hứa Ngao Trạch không biết có phải đang chột dạ hay không, lúng túng ho khan nói với người phục vụ: “Được rồi, đi đi! Lần sau cẩn thận!”

Người phục vụ vui mừng khôn xiết, vội vã rời khỏi cái nơi thị phi này.


Chương trướcMục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này