[Hẹn hò trực tuyến] Chương 20.

[Hẹn hò trực tuyến] Chương 20.


“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
Vưu Dư bị Hứa Ngao Trạch túm xuống xe, kéo vào cửa chính Tân Ánh.
Hứa Ngao Trạch không trả lời, mặc cho cậu giãy dụa như thế nào, vẫn cố chấp dẫn cậu đi vào thang máy, không nói lời nào, trực tiếp ấn lên lầu cao nhất.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh khiến bầu không khí đột nhiên có chút ảm đạm, Vưu Dư lúng túng giật giật đôi vai đang bị nắm chặt.
Ngay khi cậu vừa di chuyển, Hứa Ngao Trạch đã siết chặt ngón tay của mình, xoay người đẩy cậu vào tường thang máy.
Lại là tư thế này, bao vây lấy cậu như một bức tường.
“Nhìn tôi, Vưu Dư.”
Vưu Dư không muốn nhìn anh ta, có thể là do cậu đang lo lắng và sợ hãi người đàn ông này, cũng có thể là do cậu không biết phải làm gì với những điều sắp tới.
Không biết tên khốn này sẽ lại mang đến điều gì, nhưng cậu luôn có linh cảm thứ đó sẽ chẳng hề tốt đẹp.
Không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, Hứa Ngao Trạch đã nâng cằm cậu lên, bắt cậu phải nhìn thẳng vào mình.
Cậu nhìn vào đôi mắt chứa sự hưng phấn của Hứa Ngao Trạch, có chút khó hiểu.
“Chính xác anh muốn làm gì?”
Hứa Ngao Trạch nhìn chằm chằm cậu một lát, đột nhiên cười, nói: “Đương nhiên là đưa cậu tới đây xin lỗi, nhân tiện… làm chuyện lớn khác!”
Vưu Dư nhíu mày, “Anh đinh giở trò gì? Sao lại tới đây xin lỗi? Trở về đi! Tôi chỉ cần anh công khai thừa nhận trên mạng đã nói dối tôi là được.”
Hứa Ngao Trạch buông cậu ra, quơ quơ một ngón tay, tỏ ý từ chối.
“Đã tới rồi, đương nhiên phải làm xong những gì muốn làm…”
“Không phải anh nói có thể xin lỗi theo cách tôi muốn sao?”
“…Tôi đang làm theo cách mà cậu muốn, cậu có biết đây là đâu không? Đây là trụ sở chính của trang web cậu làm việc, nó chỉ là một tiện ích kiếm tiền của Tân Ánh thôi, tôi xin lỗi cậu ở đây, sẽ không chỉ người của trang web kia biết mà trong nháy mắt toàn bộ mạng xã hội sẽ đều biết, cậu hiểu chưa?”
Hứa Ngao Trạch nhìn Vưu Dư kinh ngạc sắp há hốc mồm, trong lồng ngực có một cảm xúc đang rạo rực, đành chịu đựng và tự nhủ, cứ đợi đi… đợi lát nữa thôi…
Cuối cùng thang máy cũng lên đến tầng cao nhất, ra khỏi cửa thang máy, một người phụ nữ trong trang phục công sở tiêu chuẩn dẫn họ đến một văn phòng.
“Yo! Đến rồi à, tôi đã đợi cậu rất lâu đó…”
Một thanh niên trong văn phòng vui vẻ tươi cười khi thấy họ bước vào.
Hứa Ngao Trạch dẫn Vưu Dư đến ghế sô pha ngồi xuống, ung dung duỗi thẳng chân trên bàn cà phê, chậm rãi nói, “Huy tử, Đình đã nói rõ với cậu chưa? Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”
“Còn cần chuẩn bị sao? Tất cả đều có sẵn, chỉ cần dùng thôi, tôi nói một tiếng là được. Này, đây là cục cưng của cậu sao? Không ngờ cậu vạn năm bất động lại thích kiểu người như này…”
Bị người kia nói, Hứa Ngao Trạch mặt lộ ra vẻ nghi ngờ ửng hồng, bỏ chân ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Ánh Huy, làm nhiều hơn và nói ít đi, bố cậu không dạy cậu sao?”
Ánh Huy nghe vậy sờ sờ mũi nói, “Tôi câm miệng là được, đúng không? Chỉ là, chẳng phải anh nên giới thiệu một chút hay sao?”
Vưu Dư đã lặng lẽ theo dõi sự tương tác của họ bỗng xao động, anh ta đang nói về người yêu của Hứa Ngao Trạch à, chẳng là lẽ cậu? Thật hài hước? Thật ngu ngốc? Cái này hẳn không phải là sự thật…
Hứa Ngao Trạch quay đầu nhìn nhìn Vưu Dư, nói: “Tiểu Dư, lại đây chào hỏi đi, tốt xấu đây cũng coi như là ông chủ của cậu, cho tôi một chút mặt mũi đi?”
Vưu Dư trợn tròn mắt, hất cánh tay đang gác trên vai mình ra, đứng dậy sốt ruột hỏi: “Hứa Ngao Trạch, anh định làm gì vậy? Muốn xin lỗi thì nhanh lên, tôi không có thời gian để chơi trò chơi với anh ở đây đâu.”
Hứa Ngao Trạch sắc mặt đột nhiên biến chuyển, âm thanh lạnh lùng, không biết đang nói với cậu hay là với Ánh Huy: “Xem ra không có cách nào giới thiệu cho hợp lý rồi, Huy tử, đưa chúng tôi đến phòng điều khiển mạng đi.”
Ánh Huy ngạc nhiên nhìn Vưu Dư, lần đầu tiên thấy có người không để cho Hứa Ngao Trạch một chút mặt mũi nào như vậy, chẳng trách Triệu Quân Đình gọi điện nói người này rất thú vị, hiện tại xem ra có thể khiến cho Hứa Ngao Trạch hỉ nộ vô thường, đúng là rất thú vị.
Anh không khỏi nghĩ đến tin nhắn Hứa Ngao Trạch gửi cho mình, muốn mượn kính phòng, chết tiệt, chẳng lẽ anh ta muốn lãnh chúa ép cung sao?
Nghĩ đến điều này, mắt anh ta lướt nhìn lại Hứa Ngao Trạch và Vưu Dư một cái nhìn kỳ lạ.
“Huy tử, cậu nhìn cái gì? Bỏ những suy nghĩ bậy bạ và đưa chúng tôi đến phòng điều khiển mạng đi.”
Ánh Huy nhìn anh cười khổ, “Chậc chậc, đi thôi, tôi đưa hai người đến đó …”
Phòng điều khiển mạng của Tân Ánh rất lớn, khi đến nơi, các nhân viên bên trong không ngừng thao tác thủ công, chỉ có một người giống như quản lý bước đến chào hỏi và dẫn họ vào một phòng điều khiển nhỏ hơn ở bên trong.
Nó không quá nhỏ, có ít nhất 20 đến 30 máy tính. Người quản lý chỉ vào máy tính ở xa nhất và nói với Ánh Huy: “Giám đốc, máy tính này là toàn quyền kiểm soát phần phụ trợ của trang web, nó cũng được kết nối ra mạng bên ngoài. Nếu phát sóng trực tiếp, Nó sẽ được cư dân mạng khắp nơi tìm kiếm trong thời gian sớm nhất. ”
ÁNh Huy gật đầu và nhìn Hứa Ngao Trạch.
Hứa Ngao Trạch lôi kéo Vưu Dư qua đó, nhìn cậu nói: “Đưa vào tài khoản livestream của cậu đây.”
Vưu Dư nhíu mày, “Làm gì vậy? Sắp livestream sao?”
Hứa Ngao Trạch gật gật đầu, “Không phải cậu muốn tất cả mọi người biết đến sao?”
Vưu Dư cắn môi, đây không phải là điều cậu muốn, cậu nhìn những người khác trong phòng điều khiển, cảm thấy rất phức tạp.
Cậu còn chưa đủ dũng khí thừa nhận mình là gay ở cuộc sống thực tế, hiện tại cũng chưa hóa trang, nếu Hứa Ngao Trạch nói ra ở đây, liệu trong tương lai cậu có làm rõ bản thân ở hiện thực được nữa không?
Hứa Ngao Trạch nhìn ra cậu đang do dự, nghĩ nghĩ nói: “Tôi biết cậu đang lo lắng cái gì, yên tâm, cậu không xuất hiện trước khung hình là được.”
Vưu Dư trong lòng có chút hoài nghi, nhưng lại không nói ra được, bây giờ nếu không đồng ý, xem ra sẽ bị nghi ngờ là cố ý trêu đùa người ta.
Với tâm trạng phức tạp, cậu đăng nhập vào tài khoản và nhường vị trí cho Hứa Ngao Trạch, còn mình thì đứng ở vị trí mà camera không thể nhìn thấy.
Buổi phát sóng trực tiếp có chức năng riêng là thông báo cho người hâm mộ, lúc đầu lượng lớn người hâm mộ vào xem, số lượng không ngừng tăng lên, điều này cho thấy sức hút của người đứng đầu trang web.
Người hâm mộ nhanh chóng nhận ra trước ống kính là Bạch Trạch, người đã cảnh báo họ không được thèm muốn Mực nhỏ trong buổi livestream lần trước.
“Chết tiệt! Đây là vợ nhỏ công khai tài khoản?”
“Bạch Trạch đẹp trai quá ~ Quả nhiên, lần trước nhìn thoáng qua, đã móc trái tim thiếu nữ của bà già này rồi…”
“Bạch Trạch, Mực nhỏ đâu rồi? Sao anh lại phát trực tiếp vậy?”
Hứa Ngao Trạch xem cuộc đấu khẩu, đợi số người trong phòng phát sóng trực tiếp lên tới 100.000 người, sau đó mới nói câu đầu tiên.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Bạch Trạch ăn mận trong danh sách tiểu Mực. Hôm nay tôi live chủ yếu muốn nói với mọi người một chuyện.”
“Đã lâu, lai lịch lão công trên danh sách Mực nhỏ chính là Bạch Trạch, cũng chính là tôi. Tôi không chỉ là Bạch Trạch, mà trong hiện thực còn cùng tiểu mực… lớn lên.”
Khi những lời này nói ra, Hứa Ngao Trạch dừng một chút, bởi vì vừa mới nói xong, thanh thế đã bùng nổ.
“Lớn lên? Trời đất ơi…”
“Tiểu mực nhỏ luôn biết sao? Vậy là hai người đã chơi lau sậy đôi rồi sao?”
“Vậy danh sách của anh là giả?”
“Tôi chỉ muốn biết, tiểu mực từ đầu đã biết rồi sao?”
“Nói cho chúng tôi biết bây giờ là có ý gì?”
“Nói dối! Có phải cặp đôi các người muốn nổi tiếng trên mạng và gian lận quà tặng trên sóng trực tiếp không?”


Chương trướcMục lục | Chương sau

Bình luận về bài viết này